Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 593: Bị nhốt



Hạ Âm và Mặc Sĩ Tây Nguyên cũng biết ý tứ của gã áo choàng đen, nhưng nếu một đối một, cường giả Thánh cảnh muốn chạy trốn rất dễ.

Những cường giả Thánh cảnh như vậy, khả năng nắm giữ năng lượng không gian của họ mạnh gấp ba bốn lần cường giả Thần cảnh, mặc dù có thể tiến hành quấy nhiễu, nhưng không thể đảm bảo 100%, vì vậy ba người họ cần phải hợp tác.

Chỉ là, ba người thuộc ba thế lực khác nhau.

Có lẽ Hạ Âm sẽ tin Mặc Sĩ Tây Nguyên, dù sao họ đã qua lại nhiều lần, cũng khá hiểu đối phương, Hạ Âm biết Mặc Sĩ Tây Nguyên là người nói lời giữ lời, Mặc Sĩ Tây Nguyên cũng biết Hạ Âm nói một thì không hai, nhưng Hắc Tri Chu lại khác.

Rất nhiều người biết đến thế lực Hắc Tri Chu này, bọn hắn còn cường đạo hơn cả cường đạo bình thường, là một đám ác nhân thích làm theo ý mình, cơ bản là không thể tin lời chúng, ai biết liệu chúng có tùy tùy tiện tiện đổi ý không, tin người không có danh dự, trừ khi mặt trời từ đằng tây.

Sở dĩ Hạ Âm và Mặc Sĩ Tây Nguyên không tận tâm cũng là vì nguyên nhân này, mặc dù không biết mục tiêu của Hắc Tri Chu là gì, nhưng nhìn gã áo choàng đen có vẻ nôn nóng lấy được không gian độc lập và bảo bối bên trong như vậy, hai người biết họ đã nắm được nhược điểm của gã áo choàng đen rồi.

Hạ Âm và Mặc Sĩ Tây Nguyên nhanh chóng liếc nhau, rốt cục không kéo dài nữa.

Gã áo choàng đen không lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngược lại nét mặt càng thêm âm u khó đoán, gã không ngu, cũng nhìn ra được chắc chắn hai người kia đã đạt thành hiệp nghị gì đó.

Muốn đá gã ra khỏi cuộc chơi hả, cũng phải xem nắm đấm của gã có đồng ý hay không đã! Hắc Tri Chu không phải người thích là khi dễ được, hơn nữa từ xưa tới nay cũng chỉ có Hắc Tri Chu khi dễ người khác.

Ba người mỗi người đều có mục đích riêng, dù suy tính thì có vẻ dễ đấy, nhưng Lăng Tiêu không phải là người để cho bọn họ tùy ý làm thịt, nhưng thương thế của y vẫn chưa lành, cộng thêm việc dùng không ít linh lực thể luyện hóa thi thể Bạch Hổ lúc trước, cũng may mà trong tay y còn có mấy bình linh thủy, dùng hết một lọ, linh lực của y đã khôi phục hơn phân nửa.

Về phần Du Tiểu Mặc mất tăm mất tích.

Đợi y đến nơi an toàn phải đánh cho hắn một trận mới được!

Du Tiểu Mặc u oán, cực kỳ u oán.

Ban đầu mọi chuyện rất tốt, không ai biết hắn ở dưới mê cung, chỉ cần một chút thời gian nữa, hắn có thể chạy ra khỏi cung điện để tập hợp với Lăng Tiêu rồi, ai ngờ lại xảy ra bất trắc.

Hắn ở trong mê cung dưới lòng cung điện, trong đường hầm không có nước biển, cho nên khác với tình huống của đám người Hắc Tri Chu kia, không có hải lưu, hắn chỉ có thể dựa vào hai chân mình để chạy ra khỏi mê cung, mặc dù có bản đồ nhưng tốc độ cũng chẳng nhanh hơn bao nhiêu, kết quả đợi tới khi cung điện đẩy hết nước biển ra, hắn đã bị nhốt ở bên trong.

Du Tiểu Mặc ai oán sờ lớp màng đang giam giữ hắn, không biết là cái gì, rõ ràng chẳng có cửa, nhưng hắn lại không ra được, như thể bị một lớp màng trong suốt nhốt lại.

Hắn muốn công kích, ai ngờ không lấy sức được, bất luận hắn có hiệu hoán thể nào thì sức mạnh linh hồn cũng không có phản ứng, thử mấy lần đều như vậy, Du Tiểu Mặc đoán được đại khái sự việc rồi, hóa ra là sau khi cung điện biến dị còn có khả năng áp chế thực lực của người bị nhốt.

Du Tiểu Mặc bị giam trong cung điện, mặc dù bất lực, nhưng hắn lại thấy rất rõ tình hình bên ngoài, tất cả mọi người kể cả Lăng Tiêu trong mắt hắn đều trở thành người khổng lồ, động tác rất nhanh cũng như tua chậm, bây giờ hắn chỉ có thể cầu mong Lăng Tiêu bình an vô sự.

Xác định trong thời gian ngắn không thể nào rời khỏi nơi này, Du Tiểu Mặc dứt khoát tiến vào không gian.

Đám tiểu yêu thú bị hắn uy hiếp cắt khẩu phần bây giờ đang canh chừng bên cạnh hồ linh thủy, ba cặp mắt chuyển qua chuyển lại rất là gian xảo.

Hồ linh thủy vẫn như trước, mặt hồ bình lặng, không có một chút gợn sóng.

Du Tiểu Mặc không vội vã đi tìm nguyên tố chi tâm, hắn đi qua đo mực nước hồ, số lượng linh thủy giảm bớt không nhiều lắm, may mà hắn có dự kiến trước.

Nếu nguyên tố chi tâm trốn trong không gian của Lăng Tiêu thì đúng là phiền toái, nhưng không gian của hắn tương đương với một phần trong cơ thể hắn, trong không gian thêm cái gì bớt cái gì, hắn chỉ cần tìm hiểu một lát là rõ ngay.

Cũng không lâu lắm, Du Tiểu Mặc tìm được nguyên tố chi tâm ngay bên dưới hồ linh thủy.

Quả nhiên tên này rất hứng thú với linh thủy trong hồ, giờ phút này nó đang trốn trong con suối bên dưới hồ, rục rịch hấp thu. Bởi vì bên trên có Thôn Kim thú và Kim Sí trùng trông coi, nó không dám làm ra động tĩnh quá lớn, mỗi lần chỉ dám hấp thu từng chút từng chút linh thủy, chỉ số thông minh quả thực có thể so sánh mới một người lớn giảo hoạt rồi.

Nếu không phải Du Tiểu Mặc bị nhốt ở trong cung điện thì có khi lần vào không gian tiếp theo sẽ là vài ngày hoặc vài tháng sau, ngẫm lại đã thấy ớn lạnh.

Tên này trốn ở đâu không trốn, lại trốn ngay dưới nguồn suối, nếu nói mục tiêu của nó không phải là con suối này, chỉ sợ khó có thể làm hắn tin phục.

Nguyên tố chi tâm khôn ngoan đang vui sướng hấp thu linh thủy trong hồ, đợi nó hấp thu xong toàn bộ linh thủy, nó sẽ nuốt luôn cả suối nguồn kia, tới lúc ấy nó sẽ biến hóa được, trở thành nguyên tố chi tâm đầu tiên có thể biến hóa trong thiên địa này, rồi nó phải đi tìm Bạch Hổ tính sổ, nhằm báo mối thù bị giam cầm bao năm qua.

Nguyên tố chi tâm may mắn, nhưng việc sinh ra linh trí không dễ dàng, linh trí của nó đã hình thành từ thời viễn cổ, qua bao năm kinh nghiệm, linh trí của nó đã sớm có được chỉ số thông minh của người trưởng thành, học được cả sự ẩn nhẫn, cả sự tính toán của loài người.

Nó cứ tưởng lần này rơi vào tay loài người là chết chắc rồi, lại không ngờ tình cờ phát hiện ra một linh tuyền, giá trị của linh tuyền cao bao nhiêu, bản thân nguyên tố chi tâm khôn ngoan như nó cực kì rõ ràng.

Nguyên tố chi tâm Thủy kích động không thôi chợt tỉnh táo lại, nhiều năm qua nó vẫn không thể biến hóa được cũng là vì không đủ năng lượng, không thể phá tan sự ràng buộc kia, hôm nay trời xanh cho nó một cơ hội, nó nhất định phải nắm chắc.

Không đến vài phút, kẻ tóm được nó lại thả ba con yêu thú vào theo.

Đối với việc này, nguyên tố chi tâm Thủy có chút khinh thường, lúc nãy là do nó qua sơ suất mới trúng chiêu của con yêu thú vàng ươm kia, trong lòng nó, chúng chỉ có linh trí cỡ trẻ con mà thôi, quá dễ đối phó.

Vì vậy nguyên tố chi tâm Thủy âm thầm lặn xuống nguồn suối, bắt đầu chấp hành kế hoạch của nó.

Sự xuất hiện của Du Tiểu Mặc lại nói cho nó biết, kế hoạch thì tốt đẹp lắm, nhưng thực tế lại rất tàn khốc.

Một luồng sức mạnh vô hình kéo nó ra khỏi lòng đất, nguyên tố chi tâm Thủy sợ hãi giằng co, nhưng sự phản kháng của nó chẳng khác nào đứa trẻ ba tuổi, hoàn toàn không có năng lực chống cự.

Mấy giây sau, nó bị đưa đến trước mặt Du Tiểu Mặc.

“Có phải bất ngờ lắm không?” Du Tiểu Mặc nhìn nó, cười lớn vô cùng hả hê, nếu không phải lúc trước không biết tên này vô cùng giảo hoạt thì sao hắn lại chậm trễ quá nhiều thời gian trong mê cung như vậy, cũng vì nó mà hắn không thể tập hợp với Lăng Tiêu, mặc dù suy nghĩ này có vẻ giận cá chém thớt, nhưng bây giờ hắn cần tìm thứ để trút hết sự hoảng hốt trong lòng.

Có điều, hiển nhiên là Du Tiểu Mặc đã đánh giá thấp năng lực của Lăng Tiêu.

Ba người kia đạt thành hiệp nghị hợp tác, cuối cùng Lăng Tiêu vì còn mang thương tích nên vẫn bị đuổi kịp, ngay lúc y muốn tiến vào vùng biển, ba người kia nhanh chóng bao vây xung quanh.

“Khặc khặc khặc, chủ tử thường nói không thể quá coi thường ngươi, nhưng trong mắt ta ngươi quá tầm thường.” Gã áo choàng đen âm hiểm nhìn Lăng Tiêu, lúc này bắt y dễ như bắt rùa trong hũ, chỉ có thể cam chịu đợi bọn họ làm thịt, người như vậy sao có thể trở thành đối thủ của chủ tử, gã áo choàng đen cảm thấy chủ tử quá coi trọng y.

Lăng Tiêu thờ ơ nheo mắt, chỉ sợ chủ tử mà gã nhắc tới chính là người kia, lúc trước y đã lờ mờ suy đoán liệu người nọ có liên quan đến Hắc Tri Chu hay không, bởi vì thủ đoạn và tác phong làm việc của Hắc Tri Chu cực kỳ giống người kia. Hôm nay nghe gã áo choàng đen nói những lời này, y đã xác định mười phần.

Ánh mắt Hạ Âm lóe lên, giọng điệu này, hóa ra là người quen sao?

Lăng Tiêu không thèm để ý tới gã nọ, ánh mắt chuyển về phía Hạ Âm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười yếu ớt, “Từ biệt ở thị trấn nhỏ, không ngờ lại gặp thánh nữ ở đây, không biết hai cô con gái của tù trưởng Mạc Mã giờ sao rồi, có khỏe không? Tại hạ cực kỳ tưởng niệm họ.”

Đồng tử của Hạ Âm co rụt lại, bàn tay xiết chặt lấy tay áo, đột nhiên đề cập tới hai tỷ muội Mạc Tuyết, đừng bảo y đã biết được cái gì rồi chứ? Không thể nào, kế hoạch là do nàng tạm thời quyết định, sao có thể tiết lộ ra ngoài, nhưng người xưa nói thà tin còn hơn không.

Trong đầu Hạ Âm đang hỗn loạn, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh như thường, “Nếu các hạ muốn gặp họ, ngày sau có cơ hội tới bộ lạc Cổ Mã một lần là gặp được mà.”

Lăng Tiêu cười ha hả: “Ngày sau? Chỉ sợ không bao giờ gặp được nữa rồi.”

Trong lòng Hạ Âm hơi động, nàng bỗng khẳng định người nam nhân này đã biết rõ chuyện nàng giết hai tỷ muội Mạc Tuyết, đây là ám chỉ, hay là uy hiếp?

“Ngươi cũng tự mình hiểu lấy nhỉ, muốn giữ mạng thì đưa không gian độc lập ra đây, ta có thể cân nhắc thả cho ngươi một con đường sống.” Gã áo choàng đen bắt đầu cười lớn, gã không nghe được ám chỉ trong lời nói của Lăng Tiêu, cứ tưởng y biết mình trốn không thoát, trong lòng không khỏi đắc ý, càng khinh bỉ y hơn.

“Ngươi ồn ào quá!” Lăng Tiêu khó chịu liếc gã.

Tiếng cười của gã áo choàng đen im bặt, đang định phản kích, trong lòng bỗng rung động như đang sợ hãi, gã vội vã lui về sau, chỉ một giây tiếp theo, một con rắn lửa luồn lên ngay nơi mà gã vừa đứng, nếu phản ứng của gã chỉ chậm một chút nữa thôi là xong đời rồi!

Chỉ là gã có thể tránh thoát cũng vì nhờ đang đứng trong biển, dù nước biển không thể nào dập tắt thần hỏa, nhưng vẫn có chút lực cản, nhờ sự chênh lệch ấy mới giúp gã tránh thoát một kiếp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.