Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 539: Tự động đưa tới cửa



Nhìn phía trước rỗng tuếch, Huyền Thịnh rất kinh ngạc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, có điều nhanh đến mấy cũng không thể nhanh bằng Lăng Tiêu.

“Lão già, nhìn đi đâu thế?”

Sau lưng Huyền Thịnh đột nhiên truyền tới giọng nói nhẹ nhàng của Lăng Tiêu, như âm thanh của quỷ hồn, phối hợp với giọng điệu âm u, cho dù giữa ban ngày cũng có cảm giác thật lắm.

Huyền Thịnh giật mình tới nỗi lông tơ dựng đứng, không phải lão sợ quỷ, mà là Lăng Tiêu có thể âm thầm xuất hiện ngay sau lưng lão, sao có thể khiến lão nén nổi khiếp sợ đây.

Có lẽ lão đã đánh giá sai thực lực của đối phương.

Trong đầu Huyền Thịnh lóe lên ý nghĩ này, cùng lúc đó, lão ra tay cũng nghiêm túc hơn, không chút nghĩ ngợi đã liên tiếp công kích về phía sau lưng, nhưng vẫn tiếp tục rơi vào khoảng không.

Bả vai đột nhiên xuất hiện một cánh tay, âm thanh âm u kia lại nhẹ nhàng rót vào lỗ tai lão, “Ha ha, ngươi đang đánh không khí hả?”

Đáy lòng Huyền Thịnh dâng lên sự sợ hãi, đột nhiên tức giận gào lớn, linh lực trong cơ thể phun ra mọi phía, công kích 360 độ.

Đúng lúc này, một luồng năng lượng đột nhiên xuất hiện trong cơ thể lão, linh thực tuôn trào như thủy triều bỗng gặp phải khắc tinh, lập tức lui về trong cơ thể Huyền Thịnh.

Thời khắc mặt mũi Huyền Thịnh tràn đầy hoảng sợ, bàn tay đang khoác lên vai đột nhiên dùng sức vặn ngã lão, thời điểm ngã sấp xuống, Huyền Thịnh chứng kiến nam nhân tung ra một chưởng, con mắt trợn thật lớn, lão muốn vận chuyển linh lực trong cơ thể, nhưng lại chẳng có phản ứng gì.

“Ngươi không thể giết ta!”

Huyền Thịnh sợ hãi gào lớn, cho tới bây giờ lão cũng không nghĩ tới việc mình sẽ chết ở đây.

Lăng Tiêu đâu thèm quan tâm đến việc y có thể giết lão hay không, một chưởng đánh thẳng vào ngực Huyền Thịnh, ngoài dự liệu là một chưởng này không thể đánh cho Huyền Thịnh thành tro.

Tuy giữ được mạng, nhưng Huyền Thịnh có thể cảm giác gân mạch trong thân thể đang từ từ đứt vỡ, chỉ nháy mắt đã phá hủy gần hết.

Kinh mạch bị hủy, dù sống sót cũng biến thành phế nhân, trừ phi lấy được thải đan thất phẩm trong truyền thuyết, nhưng cũng phải xem Lăng Tiêu có cho lão cơ hội biến thành phế nhân hay không đã.

Huyền Thịnh mở miệng nhổ ra một búng máu, nét mặt hoàn toàn tuyệt vọng.

Lão có thể cảm giác mình lúc này đã sống không bằng chết, nhưng mà, chỉ cần có một tia hy vọng, lão sẽ không buông tha, lão không muốn chết như vậy!

Trong mắt Huyền Thịnh lóe lên khát khao níu kéo sự sống.

“Ngươi không thể giết ta, ta là nhị đại trưởng lão của Huyền Quy tộc, giết ta ngươi sẽ trở thành địch của Huyền Quy tộc, dù ngươi có mạnh đến mấy, cũng không thể đánh lại tộc trưởng đâu.”

Huyền Thịnh có ý đồ dùng Huyền Quy tộc để đe dọa Lăng Tiêu, dù lão có là phản đồ của Huyền Quy tộc thì cũng chỉ được phép giao cho Huyền Quy tộc xử lý, hơn nữa so với việc chết trong tay Lăng Tiêu, lão càng tình nguyện rơi vào trong tay Huyền Quy tộc, ít nhất lão sẽ không chết, Huyền Quy tộc rất khoan dung.

Một chân Lăng Tiêu đạp lên ngực lão, nghe lão nói xong thì bật cười sung sướng, “Giết các ngươi rồi, ai sẽ biết?”

Đồng tử Huyền Thịnh rụt lại, lúc lão chạy đến, vì sợ bị các trưởng lão khác trong tộc biết rõ, còn cố ý làm rất nhiều công tác yểm hộ, vậy mà cuối cùng lại yểm hộ cho cái chết của mình sao?

“Ban đầu ta còn định dùng con rùa nhỏ kia để đổi lấy một giọt tinh huyết của Huyền Quy tộc, ai mà ngờ, ngươi lại tự đưa tới cửa, thế này cũng giảm bớt một việc phiền toái.”

Lăng Tiêu thản nhiên nói ra mục đích của mình, ngay từ đầu y không nghĩ vậy, chủ yếu là vì khi đó y không biết trong người mình còn có huyết mạch của thông linh Huyền Quy, sau khi biết mới nảy ra chủ ý này.

Nhưng tinh huyết của thông linh Huyền Quy đâu có dễ lấy như vậy.

Muốn kích phát huyết mạch ẩn sâu trong cơ thể bao năm qua cần tinh huyết có cấp bậc rất cao, như thế huyết mạch mới càng thêm tinh khiết, lợi ích khi kích phát huyết mạch cũng tốt hơn, trước kia y không biết, cho nên mới dùng long huyết của Ngân Long để kích phát huyết mạch Long tộc, may mà cuối cùng cũng thành công.

Về phần tinh huyết của Huyền Quy, sau khi mỗi Huyền Quy chết chỉ ngưng tụ được ba giọt tinh huyết, số lượng cực nhỏ, tinh huyết này cũng có tác dụng rất lớn đối với Huyền Quy tộc, không dễ gì lại đưa cho người ngoài.

Lăng Tiêu không nắm chắc liệu có lấy được từ Huyền Quy tộc một giọt tinh huyết hay không, ai ngờ hai kẻ này lại tự dẫn xác tới, không có ai biết hành tung của chúng, sao có thể buông tha.

Huyền Thịnh trợn mắt, “Con rùa kia quả nhiên đang nằm trong tay các ngươi?!”

Điều làm lão khó tin nhất là, Mạc Cảnh thật sự giao hậu duệ của Huyền Quy tộc cho hai kẻ xa lạ, chẳng lẽ hắn không sợ hai người này nảy ý xấu, nuốt trọn con rùa con kia sao?

Hơn nữa, nghe ý tứ của nam nhân này, y rất muốn sở hữu tinh huyết của Huyền Quy tộc.

Nghĩ vậy, Huyền Thịnh đột nhiên ngẫm ra cái câu ‘tự đưa tới cửa’, con mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào nam nhân, chẳng lẽ, kẻ này muốn luyện hóa lão?

Lăng Tiêu đọc được sự sợ hãi trong ánh mắt kia, nụ cười trên mặt càng rực rỡ tà ác hơn, khuôn mặt chỉ toàn sự khát máu tàn bạo, sát ý lộ liễu không chút che giấu toát ra từ đôi mắt kia, nhưng giọng điệu lại chậm rãi âm u: “Biết được những việc này, xem ra ngươi đã chấp nhận sự tử vong rồi, vậy thì—— ĐI CHẾT ĐI!”

“KHÔNG!!!”

Đồng tử của Huyền Thịnh trợn tròn tới mức tận cùng, cảnh tượng cuối cùng mà lão nhìn thấy là nam nhân giơ tay lên, nơi lòng bàn tay đột nhiên toát ra một ngọn lửa màu tím, đánh xuống đầu lão không chút do dự.

ẦM

Cái đầu nổ tung như dưa hấu, bị Lăng Tiêu thẳng tay đập nát, óc và máu văng tứ tung, nhưng chưa kịp chạm vào người Lăng Tiêu đã bị ngọn lửa xung quanh y thiêu rụi.

Cơ thể Huyền Thịnh co quắp một lát liền cứng ngắc, sinh cơ cũng trôi mất.

Trước khi thân thể Huyền Thịnh hóa thành bản thể, Lăng Tiêu đã ném lão vào không gian.

Trong không gian, Du Quân Kỳ đang ngồi bên hồ than thở, khoảng thời gian này ông luôn phiền não một điều, làm sao để con trai nhận lại mình đây, bởi vì hình như con trai yêu dấu không thích người cha như ông thì phải, mỗi lần đều lờ ông đi như không khí, Du Quân Kỳ biết rõ đó là do trước kia mình không đúng, cho dù ông có nỗi khổ tâm cũng không thể bỏ vợ và con lại, ông là kẻ vô liêm sỉ, con trai không chịu tha thứ cũng là chuyện bình thường.

“Haiz…”

Du Quân Kỳ vừa thở dài một nửa, ánh mắt đột nhiên lóe lên, thoắt cái đã lui về phía sau vài bước, “RẦM’ một tiếng, thứ gì đó nặng rơi thẳng vào chỗ ông vừa ngồi.

Đợi lúc Du Quân Kỳ thấy rõ mới phát hiện đó là một thi thể không đầu, nhưng chưa đợi ông kịp phản ứng, thi thể không đầu liền biến về nguyên hình, nếu không phải Du Quân Kỳ lui lại nhanh, rất có thể đã bị đè do dẹp lép.

Du Quân Kỳ kiếp sợ nhìn nguyên hình của thi thể không đầu kia, không nhịn được mà hít vào một hơi, “Hai đứa lớn mật quá…”

Cùng lúc đó.

Lăng Tiêu nhanh chóng giải quyết Huyền Thịnh, tiện thể xóa dấu vết của hai người ở bến cảng nhỏ, sau đó đi tìm Du Tiểu Mặc.

Thực lực của Du Tiểu Mặc mạnh hơn Huyền Trạch một chút, nhưng mai của Huyền Quy tộc được xưng tụng là thứ kiên cố nhất ở đại lục Thông Thiên mà, nếu thật sự đấu, chắc trong chốc lát Du Tiểu Mặc không thể làm gì Huyền Trạch được.

Tuy thông linh Huyền Quy cũng sinh hoạt ở lục địa, nhưng biển rộng cũng nằm trong lãnh địa của họ, ở trong biển họ có thể phát huy hết thực lực, mà con người thì không thể, tóm lại có chút bó tay bó chân.

Du Tiểu Mặc chưa từng chiến đấu trên biển, trước kia chỉ lặn xuống một lần, nhưng đó là có Lăng Tiêu dẫn hắn, giờ xuống nước, hắn có chút không thích nghi nổi.

Không có tị thủy châu, hắn đành phải dùng sức mạnh linh hồn để ngăn cách nước biển, hình thành một khu vực rộng khoảng nửa mét xung quanh cơ thể, phương pháp này rất hao phí sức mạnh linh hồn, cho nên phải tốc chiến tốc thắng.

Sau khi Huyền Trạch trở về bản thể, thân thể liền biến thành một con rùa cực lớn, nước biển bị dâng lên tới hai, ba mét, có lẽ bến cảng nhỏ đã ngập trong nước biển, còn những bến cảng khác ở địa thế cao hơn, tình hình không nghiêm trọng bằng.

Hơn nữa Huyền Trạch cũng lo Hải Sơ sẽ phát hiện, cho nên chạy ra khỏi đảo Kình cách mấy ngàn mét.

Du Tiểu Mặc nhìn mặt biển mênh mông, hắn cũng rất hài lòng.

Tuy hắn không hiểu biết gì về hải vực này, nhưng đối phương đã tận lực vẽ ra một vòng tròn thật lớn, nếu hắn không lợi dụng thì quá có lỗi với bản thân rồi.

Du Tiểu Mặc mượn nước biển biểm hộ để tới gần bản thể của Huyền Trạch, mai rùa như một hòn núi khổng lồ, làm hắn phải tìm mãi mới thấy đường viền của mai rùa, vì mai quá cứng nên không thể ra tay, cho nên đành phải nhắm vào cái đầu kia.

Không thể không nói, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đúng là tâm linh tương thông.

Hai người đều “cảm thấy hứng thú” với cái đầu của Huyền Quy, khác nhau ở chỗ, Lăng Tiêu đã nhẹ nhàng bóp vỡ đầu Huyền Thịnh rồi.

Không mất bao nhiêu thời gian, Du Tiểu Mặc đã leo lên đầu Huyền Trạch.

Huyền Trạch phát hiện ngay, đầu lập tức dung đưa kịch liệt, muốn lắc cho hắn rơi xuống, nước biển cũng cuộn trào theo.

Du Tiểu Mặc bị lắc mà đứng không vững, đành phải lui tới biên giới của mai rùa.

Huyền Trạch lập tức ngừng lắc đầu, thân thể trôi ra ngoài, như đang chơi đùa trong hải vực bát ngát.

Du Tiểu Mặc vội vàng tóm lấy viền của mai rùa, dùng một tay giữ vững thân thể, tay kia móc ra một đôi Kim Sí trùng trong ngực, Kim Sí trùng được xưng là có thể cắn nuốt vạn vật cơ mà, tuy hơi bị cường điệu quá mức, nhưng chúng thật sự có thể cắn cấm chế.

Kim Sí trùng bay lên trên mai rùa, bắt đầu gặm như chim gõ kiến.

Năm giây sau, hai đứa bay về, mắt rơm rớm…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.