Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 207: Truyền tống trận



Hai ngày sau, xe ngựa của họ rốt cục cũng tới bên ngoài thành Nam Diệp.

Thành Nam Diệp nằm trên một sườn núi cao, cảnh sắc phía trên sườn núi cũng nổi danh như truyền tống trận trong thành, nghe nói mỗi khi về đêm, bầu trời bao la trên sườn núi sẽ hiện đầy những vì sao sáng lấp lánh, đủ các loại màu sắc, vô cùng đẹp đẽ, giống như bao trùm khắp thành Nam Diệp.

Nghe đồn những người có tình nhân hàng năm đều tới thành Nam Diệp, có người nói nếu được các vì sao lấp lánh đầy trời kia chứng kiến thì tình yêu của họ sẽ được chúc phúc tồn tại đến vĩnh cửu, dù nó có linh nghiệm hay không, thì cảnh sắc ấy cũng là sự thật.

Thời điểm Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tới thành Nam Diệp, mặt trời đã nhuộm những rặng mây thành một màu cam, một nửa đã lặn xuống đường chân trời, ánh mặt trời chiều chiếu lên khiến cửa thành Nam Diệp đổi thành một màu đỏ tươi.

Dù mặt trời đã sắp lặn xuống núi, nhưng dòng người tiến vào thành Nam Diệp chẳng hề ít đi là bao.

Tuy tòa thành này được xây dựng ở lưng chừng núi, nhưng bốn phía xung quanh nó đều là những địa danh nổi tiếng, phía bắc là sa mạc mênh mông vô tận, hơn nữa còn rất nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bắt gặp cả một đàn yêu thú cấp thấp, vì chúng ẩn mình trong những lớp cát của sa mạc, khó mà phòng bị được.

Phía nam là một bình nguyên rộng lớn, yêu thú sinh sống ở đó đa số đều là cấp thấp, bởi vì thực lực cũng khá, cho nên rất ít khi sống theo đàn, độ nguy hiểm thấp, bình thường chỉ cần lập một đội ngũ mười mấy người là có thể an toàn xuyên qua bình nguyên.

Phía tây là một vùng biển rộng, trong biển có không ít yêu thú với thuộc tính thủy cư trú.

Cuối cùng phía đông là một rặng núi khổng lồ với địa thế vô cùng gập ghềnh, ở giữa bị chia cắt làm hai phần, hình thành cái vực có khoảng cách lớn nhất đại lục Long Tường, diện tích của khe vực này cực kỳ rộng, bên trên là sương mù trắng xóa lượn lờ quanh năm, nghe nói sương mù này sẽ ảnh hưởng tới linh lực của tu luyện giả, cho nên từ xưa tới nay chưa từng có người dám bay phía trên vực.

Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều người chỉ có thể dùng truyền tống trận mà rời khỏi vùng phía nam.

Du Tiểu Mặc đưa cho thủ vệ thành mười kim tệ, sau đó hai người mới tiến vào thành Nam Diệp.

Đến lúc đi khỏi cổng thành Du Tiểu Mặc mới khó chịu lầm bầm: “Thành Nam Diệp đúng là biết cướp tiền, một người phải mất những năm kim tệ, so với thành Hồn Cực thì đắt hơn ba kim tệ.”

Nghe mấy câu oán trách của hắn, Lăng Tiêu cười nói: “Nói sao thì thành Nam Diệp cũng là tòa thành duy nhất có truyền tống trận ở phía nam, nếu thành chủ kia mà không nhân cơ hội này kiếm lời, chẳng phải quá ngu xuẩn sao.”

Du Tiểu Mặc ưỡn vai, được rồi, nếu như hắn là thành chủ, đại khái cũng sẽ làm vậy, tu luyện giả muốn dùng truyền tống trận rời khỏi phía nam hay tới nơi khác quá quá nhiều, có thể nói đây là kiểu một người muốn đánh và một người muốn bị đánh mà.

“Bây giờ chúng ta phải đi đâu?” Du Tiểu Mặc chạy tới trước mặt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu vuốt cằm rồi nói, “Tới truyền tống trận trước đã, sau khi xác định được thời gian xuất phát thì đi đâu cũng được.”

Du Tiểu Mặc ngẫm nghĩ một lát, gật gật đầu.

Lúc này một ông già có vẻ đã chú ý họ từ rất lâu, đột nhiên đi tới trước mặt hai người, gò má đầy nếp nhăn lộ ra một nụ cười nịnh nọt, “Hai vị công tử muốn tới khu truyền tống à?”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn lão, ông già này ăn mặc vải bố, cũng khá sạch sẽ nhưng có vẻ đã rất già, vậy mà bước chân khá linh hoạt, hắn nói: “Sao ông biết?”

Ông già kia thấy hắn không có lộ ra cái vẻ mong mỏi, lập tức nói: “Ta đã sống ở thành Nam Diệp này năm mươi năm, ta thấy hai vị công tử khá lạ mặt, bình thường người đến thành Nam Diệp không phải để ngắm sao, thì chính là để dùng truyền tống trận rời khỏi nơi này, hai vị không phải tình nhân, vậy tất nhiên là có mục đích thứ hai rồi.”

Nghe được hai chữ tình nhân, Du Tiểu Mặc lén lút liếc nhìn Lăng Tiêu, với quan hệ của họ, hình như không thể nói là không phải tình nhân, dù sao thì cái gì cần làm cũng đã làm.

Lăng Tiêu phát hiện ánh mắt của hắn, nghiêng đầu qua chớp mắt một cái, khiến Du Tiểu Mặc sợ hết hồn rồi mới nói: “Ngươi hiểu rất rõ về truyền tống trận sao?”

Ông già kia vui vẻ, vỗ ngực nói vô cùng tự tin: “Đương nhiên, lão dám cam đoan, ngoại trừ ta không ai rành mạch về tình hình của truyền tống trận hơn, hai vị công tử muốn biết cái gì, cứ hỏi. Lão nhất định sẽ trả lời cặn kẽ.”

Vốn truyền tống trận thì đơn giản chỉ là truyền tống đi thôi, không có gì cần phải hiểu rõ hết.

Nhưng truyền tống trận của thành Nam Diệp thì khác, nếu không tìm hiểu tình hình sẽ rất dễ bị người trông coi trận lừa dối.

Bởi vì truyền tống trận của thành Nam Diệp căn cứ vào khoảng cách dài ngắn để thu phí, nếu như ngươi không rõ ràng lắm về số liệu của truyền tống trận, người coi trận sẽ lừa cho ngươi đi khoảng cách dài hơn

Ví dụ như họ sẽ không nói truyền tống trận có thể đi thẳng tới nơi ngươi muốn đi hay không, bọn họ cũng không nói truyền tống trận có thể phải đến một nơi trung gian nào đó, sau khi đến chỗ kia rồi lại phải đi thêm một lượt nữa mới có thể đến nơi.

Nhờ đó, lệ phí mà họ thu được ngày càng cao, cũng bởi vậy mà sinh ra nghề nghiệp như ông già này.

Họ sẽ canh ở cửa thành, quan sát người nào lần đầu tiên tới đây, có phải là muốn tới khu truyền tống không, sau đó họ sẽ giới thiệu về tình hình của khu truyền tống và kiếm tiền từ việc đó.

Tuy Lăng Tiêu không rõ lắm về tình hình của thành Nam Diệp, nhưng nhìn thái độ tích cực của ông ta, cũng đoán được đại khái, lập tức nói: “Vậy ngươi nói cho chúng ta, khu truyền tống bây giờ có bao nhiêu truyền tống trận.”

Ông già nói, “Khu truyền tống bây giờ tổng cộng có mười ba cái truyền tống trận, ba cái là đi trong vùng phía nam, ngoại trừ một số hơi khá đặc biệt thì đi đâu cũng được, một số cái là để đi tới Hạn cốc phía tây đại lục, nếu muốn đi những nơi khác của phía tây thì phải tới Hạn cốc trước rồi truyền tống tiếp… Cái cuối cùng là đi về hồ Hắc ở phía bắc.”

Lăng Tiêu nói, “Tình hình của truyền tống trận đi tới hồ Hắc thế sao?”

Thấy y cố ý hỏi riêng về truyền tống trận này, ông già đã hiểu rõ mục tiêu của họ, vội vàng nói, “Công tử hỏi đúng người rồi đấy, truyền tống trận này mới mở ra năm ngày trước, bởi vì chưa gom đủ người, cho nên đến bây giờ vẫn chưa khởi động, nghe nói còn thiếu đúng ba người, hôm nay nếu trước khi mặt trời lặn mà không đủ nhân số, thì mọi người sẽ phải chịu thêm số tiền còn thiếu của ba chỗ kia, nếu không sẽ đóng truyền tống trận, nếu hai vị công tử muốn đi, tốt nhất là đi báo danh ngay bây giờ.”

“Vậy chúng ta phải đi nhanh lên, mặt trời sắp xuống núi rồi.” Du Tiểu Mặc hoảng sợ nói.

Lăng Tiêu cũng gật gật đầu, “Vậy thì đi thôi.”

Trước khi đi, Du Tiểu Mặc đưa cho ông già hai kim tệ.

Sau khi hai người đi, ông già cầm hai kim kệ đứng tại chỗ, nét mặt kinh hỉ, lần đầu tiên lão được gặp người hào phóng tới vậy, trước kia đa số đều chỉ được mười bạc, ngẫu nhiên mới có người hào phóng, nhưng cũng chỉ nhận được một kim tệ vài lần thôi, đã có hai kim tệ này, cả nhà lão có thể sống hơn một tháng rồi.

Những người bên cạnh thấy mà hâm mộ cực kì, còn những người mà tới chậm hơn lão một bước, thì vẻ mặt đã tràn đầy sự hối hận.

Khu truyền tống không xa cửa thành cho lắm, hai người đi rất nhanh đã tới.

Dòng người như thủy triều đổ về khu truyền tống, không ít người đang đứng đợi ở một bên, đa số đều là tu luyện giả, nhưng cũng có một số người là đan sư, vài người thì đang bàn tán sôi nổi, còn vài người thì sốt ruột như đang ngóng đợi ai.

Rất nhiều người đến, nhưng lại có rất ít người đi, một nhóm người lớn tụ lập ở chỗ này châu đầu ghé tai không biết đang thảo luận chuyện gì.

Lúc này, một hồi tiếng ầm ĩ truyền ra trong đám đông.

Thời điểm Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu vừa đi vào, hình như có một bóng người bị đá bay, ‘Bịch’ một tiếng, trùng hợp ngã xuống dưới chân họ, nếu không phải họ đi chậm một bước, chắc sẽ bị người này đè vào rồi.

Không đợi hai người kịp làm gì, người vừa ra tay đã đi ra từ đám đông.

Đó là một người đàn ông với khuôn mặt mọc đầy râu ria, lưng hổ eo thô, khí thế toàn thân vô cùng hung hãn, bộ dáng dữ tợn, là một cường giả Sinh cảnh ba sao, người thanh niên bị gã đá bay ra ngoài thì khá yếu, chỉ có tu vi Nguyệt cảnh bốn sao, khó trách lại bị người ta đá như gà con.

Thanh niên tức giận bò dậy từ dưới đất, trợn mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông nọ, tuy thực lực thấp hơn đối phương rất nhiều, nhưng nhìn thái độ của gã chẳng có gì là sợ hãi.

Lúc này lại có một đám người đi ra, quần áo họ mặc giống như của thanh niên.

Một lão giả râu bạc lập tức đi tới bên người hắn, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Thanh niên hung hăng nói, “Lâm thúc, ta muốn hắn chết.” Gã đã sống từng ấy năm rồi mà chưa bao giờ bị mất mặt thế này.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, Du Tiểu Mặc vểnh tai nghe họ bàn tán, lúc này mới biết được chân tướng đại khái.

Thì ra mấy người này chuẩn bị đi chung một cái truyền tống trận, nhưng bởi vì không gom đủ người, cho nên họ phải chịu luôn cả phần thiếu kia, nhưng do phân chia không đều, cho nên xảy ra cãi lộn.

Những người muốn truyền tống tổng cộng có mười lăm người, một nhóm thì có sáu người, còn hai nhóm khác theo tứ tự là hai và ba người, và bốn người đi riêng.

Bởi vì số người trong nhóm của thanh niên kia quá nhiều, nhưng lại không muốn chịu hết cả phần của sáu người, cho nên muốn chia đều theo nhóm, những người chung nhóm đương nhiên là đồng ý, nhưng người đàn ông kia và mấy tu luyện giả khác lại thấy họ bị thiệt thòi quá lớn, vì vậy mới dẫn tới đánh nhau, tuy họ có nhiều người, nhưng thực lực của người nọ khá cao, nhờ vậy mà chiếm ưu thế.

Đúng lúc họ muốn đánh nhau tiếp, thì một người trung niên đi tới.

Người kia đen mặt quát lớn, “Nếu còn ồn ào nữa thì khỏi cần mở truyền tống trận.”

Cả nhóm của thanh niên và người đàn ông kia đều thay đổi sắc mặt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.