Thể loại: Cung đình hầu tước, cổ đại, sủng, có tí thịt nhưng không đáng kể 😀
Dịch giả: Vệ Gia Ý
———————
Văn án:
Tuyết Nhạn ái mộ biểu ca nhiều năm, nhưng người trong lòng biểu ca lại là tỷ tỷ ruột của nàng.
Ngày tỷ tỷ song sinh xuất giá đến phủ Vương gia, biểu ca say rượu, ép nàng vào góc tường, “Không phải muội ái mộ ta sao? Chúng ta thành thân đi!”
Nàng mừng rỡ khôn xiết, tưởng rằng biểu ca cuối cùng đã buông bỏ tình cảm với tỷ tỷ.
Nhưng gần ngày thành thân, biểu ca gặp nạn, thoi thóp được khiêng về, lúc hôn mê lại gọi tên tỷ tỷ.
Vương phi tỷ tỷ khóc sưng cả mắt, quỳ xuống cầu xin nàng, “Muội muội chỉ cần thay ta mười ngày, đợi biểu ca bình phục, ta thề cả đời này sẽ không gặp lại chàng nữa.”
Tuyết Nhạn nhìn đôi uyên ương khổ mệnh trước mắt, đành cắt đứt tình cảm, đáp ứng đổi thân.
*********
Trong Vương phủ, Tuyết Nhạn mặc y phục của tỷ tỷ, nhìn người nằm bên cạnh là phu quân của tỷ tỷ, cẩn thận từng li từng tí, sợ bị người khác phát hiện.
Ninh Vương Hoắc Ngọc lãnh diễm vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn. Giữa các hoàng tử chém giết lẫn nhau, hắn quyết tâm đoạt được ngôi vị hoàng đế.
Hôm đó, thanh mai trúc mã của Vương phi thập tử nhất sinh, Vương phi cũng rất trùng hợp mà ngã bệnh.
Hắn không vạch trần, mà lại phá lệ đi thăm bệnh.
Nhưng từ đêm đó trở đi, hắn lần đầu tiên dọn từ thư phòng về tẩm điện…
*********
Sau khi đổi thân, vị Diêm Vương mặt lạnh trong lời kể của tỷ tỷ lại lấy cớ ngày ngày cùng nàng chung chăn chung gối, Tuyết Nhạn nhẫn nhịn không được, nửa đêm cuốn gói bỏ trốn.
———————
【Tiểu kịch trường】
Sau đó, Tuyết Nhạn cùng tỷ tỷ thuận lợi đổi lại, suốt đêm chạy trốn đến trang tử lánh nạn.
Tiếng vó ngựa đuổi theo sát nút, biểu ca giành trước chặn xe ngựa của nàng, “Rõ ràng người muội thích là ta. Đi theo ta có được không?”
Chỉ thấy Ninh Vương Hoắc Ngọc mặc ngân giáp, trường kiếm trong tay nhuốm máu, từng bước ép sát, bẻ từng ngón tay đang đặt trên vai nàng.
Ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào bụng nàng, “Vương phi muốn mang hài tử của bản vương đi đâu?”
Tuyết Nhạn: “Ta… ta không có mang thai.”
*********
Trong Vương phủ, Hoắc Ngọc lại hạ mình cầu xin nàng: “Xin Vương phi thương xót bản vương thành thân đến nay vẫn chưa có người nối dõi, hãy sinh thêm hài tử cho bản vương đi!”
Bình luận