1.
Tôi là một doanh nhân.
Năm bốn mươi bảy tuổi, tôi có được của cải mà người thường không thể nào có được.
Nhưng cũng như người ta nói.
Ngoài tiền, tôi không còn gì cả.
Lúc trẻ, tôi từng gặp một cô gái.
…
Năm đó tôi hai mươi tuổi, đang kinh doanh gỗ.
Lúc đi khảo sát trong rừng cùng đội ngũ, tôi bị lạc đường, cô ấy đã dẫn chúng tôi ra ngoài.
Cô ấy tươi tắn, năng động, chạy nhảy trong rừng, như một chú nai con.
Tôi có chút thích cô ấy, nhưng lúc đó tôi rất tham vọng, muốn dùng thành công để chứng minh bản thân với gia tộc.
Vì vậy, tôi đã chặt phá rất nhiều rừng để lấy gỗ.
Quê hương của cô ấy phải tìm kiếm nguồn thu nhập khác.
Tôi từng mời cô ấy rời đi cùng tôi.
Nhưng cô ấy từ chối.
Tôi vẫn nhớ ánh mắt của cô ấy lúc đó.
Sau đó, tôi không còn gặp lại cô ấy.
Rồi sau này.
Tôi có được vô số của cải.
Tôi không kết hôn, không con cái, cắt đứt quan hệ với gia tộc, không còn vướng bận gì.
Thậm chí tôi còn nhìn vào tài sản của mình mà suy nghĩ.
Không biết tôi kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì.
Vì vậy, tôi bắt đầu tìm kiếm những chuyện thú vị.
Tôi thành lập quỹ từ thiện, giúp đỡ những người cần giúp đỡ.
Tôi đi dạo trên đường, tùy tiện chọn một người thuận mắt để họ vô tình trúng giải thưởng.
Tôi để lại bình luận trên mạng, nói rằng tôi có thể thực hiện ước mơ, chỉ cần có người tìm đến, tôi sẽ giúp họ.
Dù sao, tiền cũng có thể làm được mọi thứ.
Một hôm, có một cô gái hai mươi tuổi để lại bình luận, hỏi tôi tại sao thế giới này lại đen tối như vậy.
Tôi hỏi cô ấy đang ở đâu.
Cô ấy nói đang ở trên sân thượng, nói rằng gió rất lớn, nhưng hình như cô ấy sắp được tự do rồi.
Tôi nói có thể giúp cô ấy thực hiện ước mơ.
Cô ấy nói, nếu thực sự có thể, cô ấy hy vọng nếu pháp luật không thể trừng phạt được những kẻ kia, sẽ có thần trừng phạt họ.
Cô gái đó đã tự tử.
Tối hôm đó, sau khi nhắn tin cho tôi, cô ấy đã nhảy lầu từ trên sân thượng xuống.
Tôi xem Weibo của cô ấy, cô ấy tố cáo bị một nghệ sĩ tên là Lý Thanh cưỡng hi*p, nhưng trên Weibo của cô ấy toàn là những lời mắng chửi của fan hắn ta.
Bài viết của cô ấy cũng bị xóa rất nhanh.
Không còn gì cả.
Như thể cô ấy chưa từng tồn tại.
Lúc này, tôi nghĩ, hình như mình đã tìm được trò chơi mới.
Vậy thì làm thần chơi một chút xem sao.
2.
Tôi dùng thế lực của mình trong giới giải trí.
Bắt đầu chuẩn bị cho một bộ phim có tên “Hai mươi bốn đêm trong hoang dã”.
Và một chương trình thực tế “Mười ngày mười đêm trong hoang dã”.
Tôi nói, việc chọn diễn viên để tôi tự lo.
Điều này rất thú vị.
Tôi bắt đầu lượn lờ ở những phim trường, lễ trao giải, bữa tiệc của người nổi tiếng, sự kiện kinh doanh.
Khoảng thời gian đó, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều nghệ sĩ.
Nhưng họ đều không đủ thú vị.
Cho đến một ngày nọ, tôi đi qua tòa nhà của một công ty giải trí.
Nhìn thấy một cô gái đang cho mèo hoang ăn.
Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt ấy khiến tôi nhớ đến một người.
“Bối Lam! Đi thôi!”
“Dạ.”
…
Cô ấy đi rồi.
Tôi biết tên cô ấy, Bối Lam.
Con mèo hoang ăn xong thức ăn, lăn lộn dưới chân tôi, sau đó chui vào bụi cỏ.
Tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét thảm thiết.
Tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng hét, một người đàn ông mặc đồ đen đang trói bốn chân con mèo lại, nhét vào trong bao.
Sau đó bước đến chiếc xe đậu ở góc đường.
Cửa xe mở ra.
Một cô gái xinh đẹp đang ngồi bên trong.
Cô ta nói: “Bảo mày bắt một con mèo mà cũng chậm chạp như vậy.”
“Vi Vi tỷ, gần đây mèo hoang càng ngày càng ít, Bối Lam lại hay đến cho chúng ăn, khó bắt lắm.”
“Phế vật.”
…
Cô ta bảo người đàn ông kia lôi con mèo ra, con mèo giãy giụa dữ dội.
Cô ta dùng bàn tay sơn móng tay bóp cổ con mèo.
Vẻ mặt dần dần trở nên méo mó.
…
Con mèo ch*t ngắc.
Bị ném vào bụi cỏ như một miếng giẻ rách.
Tôi nghĩ, mình đã tìm được người tham gia chương trình thực tế.
Còn thiếu một người nữa.
Tôi chọn hậu bối tên là Lục Minh Thâm.
Anh ta quá nhạt nhẽo, đây chính là điểm thú vị của anh ta.
Anh ta không có sở thích xấu, không có cuộc sống riêng bừa bộn, không bao giờ đến những nơi giải trí.
Thậm chí tính cách cũng không chê vào đâu được.
À, anh ta có một thói quen.
Lúc rảnh rỗi luôn xem lại buổi trực tiếp của một blogger hoang dã cầu sinh.
Dù đã xem nhiều lần, anh ta vẫn rất thích.
Dựa theo thông tin tôi điều tra được.
Blogger hoang dã cầu sinh đó, đang nằm trong danh sách khách mời của tôi.
Để hai người họ ở cùng nhau.
Sẽ càng thú vị hơn.
3.
Chương trình thực tế này vừa táo bạo, vừa kịch tính.
Đúng như tôi dự đoán.
Chương trình nổi tiếng, cùng lúc đó, rắc rối cũng tìm đến tôi.
Vì vậy, tôi lại phải bỏ ra rất nhiều tiền để giải quyết.
Nhưng không sao.
Tôi nghèo đến nỗi chỉ còn tiền.
Ngày kết thúc chương trình, tôi giả làm nhân viên công tác, đi trực thăng đến hòn đảo hoang.
Nhìn thấy Bối Lam đang dạy dỗ người phụ trách chương trình, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà không giả làm người phụ trách.
Lúc mọi người đều đã tập hợp đầy đủ, Bối Lam nhìn xung quanh, có lẽ thấy tôi rảnh rỗi, nên bước tới, đưa cho tôi một chiếc điện thoại.
“Cái này có thể dùng được, đây là bằng chứng ghi âm tội ác của Lý Thanh trong hang núi, nếu âm thanh trong buổi trực tiếp không rõ ràng, không thể kết tội, anh giúp em tìm một chiếc túi đựng tang vật, đến sân bay giao cho cảnh sát xử lý.”
Tôi ngẩn người.
Lúc đó, tôi đã chọn được nữ chính cho bộ phim của mình.
Cô ấy rất giống với cô gái kia.
4.
Trò chơi này, tôi chơi rất vui vẻ.
Ngày bộ phim công chiếu, tôi nhìn Bối Lam trên sân khấu, người dẫn chương trình hỏi cô ấy muốn nói gì với tôi.
Cô ấy nói: “Ông thực sự là một nhân tài!”
Tôi cười.
Nói thật, đây là lời khen hay nhất mà tôi từng nghe trong đời.
Sau buổi lễ, cô ấy tìm đến tôi.
Hỏi tôi tại sao lại làm những chuyện này.
Tôi nói: “Vì con người phải sống.”
Tôi nhìn Lục Minh Thâm đang đứng sau lưng cô ấy, anh ta đang cảnh giác nhìn tôi.
Tôi bỗng nhiên nổi hứng trêu chọc, cố ý tiến lại gần Bối Lam một chút.
Thì thầm bên tai cô ấy: “Điều quan trọng nhất chính là phải vui vẻ.”
Thế giới này rất đẹp.
Pháp luật sẽ không tha cho bất kỳ tội phạm nào, thần sẽ không bỏ rơi bất kỳ người đáng thương nào.
Yêu và được yêu đều là ân huệ.
Còn tôi, chỉ là một kẻ cô độc.