Điều Em Không Biết

Phiên ngoại: Giang Chấp



Tôi là con trai đường đường chính chính của Giang gia.

Nhưng cuộc sống lại còn khổ hơn cả người bình thường.

Ba tôi không yêu mẹ tôi, không yêu tôi, ông có gia đình khác bên ngoài.

Ông cũng định đưa sản nghiệp Giang gia cho con riêng.

Đấy là tâm huyết của cả ông lẫn mẹ tôi, cũng nên phải để một phần cho tôi chứ?

Đều là con trai như nhau, sao lại bất công đến thế?

Sau khi tốt nghiệp, tôi đường hoàng vào chi nhánh của công ty.

Rất khó.

Công ty không một ai nghe lời tôi.

Tôi biết, tôi và đứa con trai kia của ba tôi không có cùng một đãi ngộ, nó vui vẻ sung sướng, còn cuộc sống của tôi vô cùng gian nan, ba tôi kiêng dè tôi, người trong công ty nghi ngờ năng lực của tôi, nói là sếp, nhưng tôi ngay cả người có thể dùng cũng không có.

Ôn Nhiễm tới giúp tôi.

Chúng tôi cực kì gian khổ.

Không nhớ nổi chúng tôi đã uống bao nhiêu rượu, phải tươi cười với bao người.

Cô ấy rõ ràng rất có tài bên thiết kế.

Tôi vô cùng đau lòng.

Nhưng cô ấy nói, không sao cả, hai người yêu nhau, không phải là nên ủng hộ lẫn nhau hay sao.

Dưới nỗ lực của chúng tôi, công ty dần khởi sắc. Cũng dần dà, nhiều người trong công ty không dám coi thường chúng tôi nữa.

Đấy có lẽ là khoảng thời gian tăm tối, khó khăn nhất.

Từ khi nào, tôi đã bắt đầu nóng lòng muốn thành công?

Đến mức lúc tôi nhận ra Sở Việt nảy sinh ý xấu với Ôn Nhiễm, tôi cũng hùa theo?

Lúc Nhiễm Nhiễm đi vệ sinh, ông ta thẳng thừa muốn tôi tặng cô ấy, tôi đồng ý sẽ giao đất cho tôi.

Tôi muốn xoay người, nhưng không hồ đồ đến mức dùng cô ấy để đổi.

Nếu tương lai của tôi, không có cô ấy ở bên, như vậy chẳng có tí ý nghĩa gì.

Nhưng Sở Việt không phải người bình thường, ông ta giao thiệp nơi vùng xám, thủ đoạn độc ác, làm việc không lưu lại đường sống.

Nếu hôm tay tôi cự tuyệt ông ta, chỉ sợ ông ta sẽ trực tiếp bỏ qua tôi, xuống tay với Nhiễm Nhiễm.

Giang gia sẽ không ai giúp tôi. Đứa em trai cùng ba khác mẹ còn hận không thể đạp tôi xuống vũng lầy, vĩnh viễn không thể xoay người.

Mẹ tôi cũng có ít quan hệ, nhưng trước giờ bà chưa từng thích Nhiễm Nhiễm.

Thế là, để ngăn chặn ông ta, tôi nói: “Sở tổng hẳn biết tôi từng có một bạn gái cũ chứ?”

“Đã từng nghe nói.”

Tôi lạnh lùng nói: “Ôn Nhiễm? Thế thân thôi, vậy mà cũng dám đề cao bản thân quá.”

“Nếu Sở tổng thích, ngày mai tôi sẽ tặng cô ấy cho ngài, ngài muốn chơi kiểu nào thì chơi kiểu đó.”

Sở Việt quả nhiên mắc câu rồi.

Biến cố duy nhất, là Nhiễm Nhiễm.

Cô ấy nghe thấy rồi.

Tôi không thể phân thân đi giải thích. Cô ấy cực hận tôi, đúng thế, cô ấy trước giờ luôn yêu ghét rõ ràng, lập tức quay sang kết hôn với Phó Yến Từ.

Phó Yến Từ là một biến số.

Là người đứng đầu tập đoạn Phó thị, thân phận như vậy, hôn ước cũng sẽ giống tôi, không được tự quyết, những năm nay tôi còn không tìm được biện pháp, sao hắn lại có thể, dễ dàng kết hôn như thế?

Tôi hoảng hốt, thật sự hoảng hốt.

Tôi muốn ép Ôn Nhiễm ly hôn.

Tôi mất khống chế mấy lần, Sở Việt cũng tức giận.

Ông ta nói tôi không giữ lời.

Ông ta không dám động tới Phó gia, rồi cả đứa em trai cùng ba khác mẹ kia cũng gây rắc rối cho tôi.

Cuộc sống của tôi liên tục gặp trắc trở.

Thật ra tôi có rất nhiều cơ hội để giải thích, nhưng giải thích xong rồi thì sao nữa?

Cô ấy và Phó Yến Từ ly hôn, về đến cạnh tôi, tất cả lại về điểm ban đầu, lại bị Sở Việt uy hiếp sao?

Tôi muốn chờ thêm.

Tôi không ngờ rằng, Phó Yến Từ trước giờ chưa từng hòa hợp với tôi, lại vui lòng giúp chuyện Sở Việt cho tôi.

Hắn không để lại tên.

Nhưng bưu kiện kia, cùng với vài thứ về Sở Việt là ai cho, không cần nói cũng biết.

Sở Việt vào tù.

Tôi nhanh chóng trở mình.

Bữa tiệc kia, tôi gặp được Nhiễm Nhiễm.

Phó Yến Từ chăm sóc cô ấy rất tốt, tôi ghen ghét phát điên.

Lời giải thích nhiều lần đến miệng vẫn không nói ra nổi, thậm chí mặc cho việc cô ấy hiểu nhầm tôi dây dưa với người yêu cũ cũng không giải thích.

Người đời đều nói công tử Phó gia lạnh lùng, không để tâm đến thế gian.

Nhưng công tử lạnh lùng cũng có lúc để tâm tới nhân gian.

Hắn và tôi khác nhau, hắn là công tử chân chính, lớn lên trong gấm vóc.

Hắn tự tin, kiêu căng.

Hắn dẫn Nhiễm Nhiễm tới bữa tiệc, không che giấu dục vọng chiếm hữu của mình, để mọi người hiểu rõ, Ôn Nhiễm và vợ hắn.

Hắn lại ở bên cô ấy, du sơn ngoạn thủy, đưa cô ấy ngồi đu quay cô ấy luôn muốn.

Lại cùng cô ấy ngắm mặt trời mọc.

Những thứ này, đều là những điều tôi đồng ý, lại lần lượt thất hứa.

Tôi không thẳng thắn được như hắn, thậm chí không thể nào nghênh ngang cho người ta hiểu rõ, Ôn Nhiễm là của tôi.

Ôn Nhiễm ở bên hắn, so với ở bên tôi, hẳn vui hơn rất nhiều.

Phó Yến Từ là quân tử chân chính.

Hắn cho tôi và Ôn Nhiễm có cơ hội chung đụng.

Hắn thậm chí hỏi thẳng tôi có gì muốn nói không.

Đều là đàn ông, sao tôi không hiểu chứ.

Hắn đang cho tôi cơ hội, cũng đang ám thị tôi.

Qua tối nay, mọi chuyện sẽ không còn giống thế nữa, nhưng tôi vẫn không nói nên lời.

Tôi nhớ tới lần trước, mẹ tôi phấn khích nói, lại sắp xếp xem mắt cho tôi.

Bà phấn khích như thế, vì Ôn nhiễm không lấy tôi.

Tôi nên nói gì đây?

Lúc gian khổ nhất, bà một mình dẫn tôi theo, bị trật tự đô thị đuổi hết ba dãy phố.

Ba tôi mặc kệ tôi, bà vì hỗ trợ tôi, để bệnh tật đầy người.

Bà đã từng sụp đổ uy hiếp tôi, nếu tôi dám kết hôn với Ôn Nhiễm, bà sẽ đi chết.

Bà khóc nói: “A Chấp, chỉ là một đứa con gái, chỉ vì một đứa con gái thôi mà con muốn giống như ba con, mặc kệ mẹ sao?”

Bà còn nói: “A Chấp, mẹ biết Tiểu Ôn là đứa bé ngoan, nhưng có ích gì đây? Tình hình Giang gia như này, nếu con bé gả vào cũng chỉ bị ăn không nhả xương. Lúc tình yêu xen lẫn những lợi ích khác, liệu con có hối hận lúc trước cưới một người không quyền không thế như con bé không, rồi con bé liệu có oán hận con không bảo vệ được con bé cẩn thận không?”

“Nhà Lý Tư có quyền thế còn bị ép chia tay con, đi sang nước khác, Ôn Nhiễm thì sao? Con bé không quyền không thế, chỉ có mình con, con định sao với con bé? Con định cho con bé dựa vào ai?”

Cho dù bây giờ công thành danh toại, tôi cũng không lật được Giang thị.

Chúng ta thật sự phải dừng tại đây sao?

Tôi vẫn không cam lòng, nhưng lại không thể không buông tay.

Tôi đã bỏ qua cơ hội duy nhất, cũng bỏ lỡ cuộc đời cô ấy.

Gặp lại lần nữa là ở sân bay, cô ấy đi đón Phó Yến Từ.

Tôi đã thấy dáng vẻ lúc cô ấy yêu, tôi biết, người kia đã triệt để tiến vào trái tim cô ấy.

Hắn nên đối xử với cô ấy thật tốt.

Lúc Ôn Nhiễm ở bên tôi, rất ít khi cô ấy nũng nịu như thế.

Cô ấy luôn luôn phải lo lắng cho tôi, lo cho công ty, lo cho tương lai chúng tôi, thậm chí lo mẹ tôi không chấp nhận cô ấy.

Cô ấy không nên bị tôi kéo chân xuống.

Tuyệt quá, cô ấy buông xuôi rồi.

Bọn họ ôm nhau.

Bọn họ hôn nhau.

Tôi nghĩ rằng, tôi nợ cô ấy một lời xin lỗi.

Nhưng có lẽ cô ấy cũng không còn quan tâm nữa rồi.

Máy bay cất cánh, tôi chợt nhớ tới lần đầu gặp Ôn Nhiễm.

Mưa rào xối xả, tôi đứng ở trạm xe buýt, cả người ướt đẫm, cô ấy do dự một lát, đưa ô cho tôi: “Cậu dùng đi, tôi lên xe đây.”

Tôi chưa kịp nói gì, cô ấy đã nhét ô vào ngực tôi.

Cô ấy giơ cặp che đầu, nhảy lên xe buýt.

Bóng lưng thiếu nữ nhỏ nhắn, lại bừng bừng sức sống.

Thế giới của tôi, ngay lúc đó được một luồng sáng chiếu rọi vào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.