Vương Thúy Hoa là một xã súc (*) bước vào đời chưa lâu, người cũng như tên, đã quê còn hề. Đi làm hai năm, chịu đủ cấp trên cùng khách hàng áp bức, dù có tràn ngập khát vọng cũng bị bào mòn sạch sẽ.
(*) Xã súc: ngôn ngữ mạng bên Trung Quốc, ý chỉ những người làm công ăn lương, nai lưng làm việc ở công ty từ sáng đến tối.
Chưa kể, cô vốn cũng chẳng có hoài bão gì cho cam. Quan niệm sống được chăng hay chớ, sở thích duy nhất là đọc tiểu thuyết mạng —— mà nói là yêu thích, chẳng bằng nói là tình thế bức bách. Chuyến tàu ngầm từ chỗ làm về nhà quá dài, chẳng có cách nào khác giết thời gian hiệu quả hơn.
Hai năm trôi qua, Vương Thúy Hoa cày cả đống truyện, giờ cô chỉ cần đọc ba dòng đầu là có thể đoán được tình tiết tiếp theo.
Hôm nay trên đường tan tầm, cô ấn vào một bộ truyện xuyên sách não tàn.
Tên truyện là <Xuyên sách: Sủng phi ác ma>, nghe tên là biết thể loại truyện rác rưởi. Mà lý do khiến Vương Thúy Hoa nhảy hố là vì mở đầu của bộ truyện gần như giống hệt bản thân cô ở thời khắc này: “Mã Xuân Xuân là một xã súc vô cùng tầm thường, trên đường về nhà hôm nay chợt ấn vào một bộ truyện cung đấu não tàn…”
Là đang tả mình đó hả? Vương Thúy Hoa thấy hứng thú, liền đọc tiếp.
Mã Xuân Xuân bất ngờ xuyên vào truyện cung đấu <Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ (Trăm hoa đua nở vào đêm gió xuân)>, thành nữ pháo hôi trong truyện.
Cuộc đời của nữ pháo hôi định sẵn là một tấn bi kịch, bất đắc dĩ bị chọn tiến cung, lại bất đắc dĩ bị cuốn vào cung đấu, mà “sếp lớn” nắm quyền sinh sát nàng lại là một tên Bạo quân ngang ngược. Nữ pháo hôi vì tự vệ, đành hợp tác với người khác hãm hại nữ chính, cuối cùng chết thảm trong cung đấu.
Mà nữ chính nhận được muôn vàn sủng ái lại tâm cơ thâm trầm, vừa lá mặt lá trái với bạo quân vừa dây dưa mờ ám với vị vương gia nào đó, cuối cùng còn giúp vương gia ám sát bạo quân, chàng đăng cơ rồi đến thiếp phong hậu, bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Mã Xuân Xuân xuyên thành nữ pháo hôi, lập tức triển khai sự nghiệp nghịch tập. Qua mấy phen thiết kế, thu hút sự chú ý của vương gia trước nữ chính, thành công tranh đoạt con đường thuộc về nữ chính, ép chết Bạo quân còn tiện thể ban chết cho nữ chính chôn cùng, cuối cùng trở thành hoàng hậu thiên cổ.
Vương Thúy Hoa đọc đến đoạn này liền thấy hứng thú thiếu thiếu. Cô đọc truyện quá nhiều, motif lội ngược dòng kiểu này gặp không dưới mười tám lần.
Cô đang định out ra đọc cuốn sảng văn mất não khác giết thời gian thì bỗng nghe ầm một tiếng, tầm mắt bị bao phủ bởi một luồng ánh sáng trắng.
Một trận trời đất quay cuồng, Vương Thúy Hoa bị hút vào di động, lao thẳng vào bộ xuyên thư mà mình vừa khịt mũi coi thường.
Vương Thúy Hoa tỉnh dậy hết sức bình tĩnh, phản ứng đầu tiên là tìm cái gương, xác nhận mình xuyên thành ai.
<Xuyên sách: Sủng phi ác ma> vốn không có tranh minh hoạ, nhưng miêu tả nhân vật tương đối tường tận. Nữ pháo hôi đi theo lộ trình tiểu bạch hoa (*) mờ nhạt, sau khi bị Mã Xuân Xuân tiếp quản mới dựa vào tài trang điểm mà kinh diễm thế nhân.
(*) Chỉ người có bề ngoài nhu nhược đáng thương nhưng thật ra rất mưu mô xảo quyệt, thường lấy được sự đồng tình nhờ vẻ yếu đuối của mình.
Vương Thúy Hoa trông thấy khuôn mặt chưa trang điểm trong gương – diễm lệ được trời ưu ái, tức thì tuyệt vọng.
Không cần nghĩ cũng biết, nữ pháo hôi đã bị người khác chiếm, cô không có cửa giành nữa. Cô xuyên thành nguyên nữ chính (nữ chính của nguyên tác) đã định trước sẽ chết vì bị nữ pháo hôi hãm hại —— Dữu Vãn Âm.
Dữu Vãn Âm lo lắng.
Áng văn này cô đọc nhanh như gió, chỉ nhớ rõ đại khái mạch truyện.
Nhìn cách ăn mặc bây giờ, chắc là mới tiến cung chưa lâu.
Nữ pháo hôi và cô cùng tiến cung, đồng thời bị xuyên, nàng ta chẳng mấy chốc sẽ gặp được chân mệnh thiên tử xuất thân thấp hèn nhưng văn võ song toàn —— Đoan vương . Hai người bọn họ sắp dây dưa hết một trăm ngàn chữ rồi ân oán tình thù hết hai trăm chương, cuối cùng bày mưu tính kế soán ngôi Bạo quân.
Sau khi Bạo quân ngỏm, Dữu Vãn Âm được ban cho ba thước lụa trắng, từ lúc khóc lóc ỉ ôi đến lúc mai táng tổng cộng chỉ có ba trăm chữ.
Dữu Vãn Âm hiểu rõ, nữ pháo hôi chỉ là nữ pháo hôi trên danh nghĩa, trong thế giới quan của <Xuyên sách: Sủng phi ác ma>, nàng ta mới là con cưng của trời, mà mình chỉ là chướng ngại vật trên đường đi lên đỉnh cao nhân sinh của nàng, hoàn toàn không đủ sức tranh đua.
Nếu muốn sống, lựa chọn tốt nhất là đi tìm chân mệnh thiên tử Đoan vương trước nữ pháo hôi.
Nhưng trực giác cho cô biết điều này là bất khả thi.
Đầu tiên, nữ pháo hôi là kẻ xấu.
Truyện chẳng lấy tên “Sủng phi ác ma” đấy thôi, hình tượng của nữ pháo hôi chính là có thù tất báo, thủ đoạn độc ác, trái ngược cách xây dựng chân thiện mỹ truyền thống, cười toe toét từ đầu đến cuối truyện nhờ vào thủ đoạn nhiều vô kể.
Hiện tại nữ pháo hôi và nữ chính đều xuyên cả rồi, hai người xuyên sách chung một kịch bản, đang cướp đoạt cùng một con đường sinh tồn, nói không chừng sẽ xài mưu hèn kế bẩn với nhau vì Đoan vương, đấu tới long trời lở đất, cửu tử nhất sinh.
Tiếp nữa, Đoan vương cũng là kẻ xấu.
Tuy rằng tiểu thuyết gốc miêu tả nam chính đa mưu túc trí, gan dạ sáng suốt hơn người, nhưng lập trường được quyết định bởi thị giác, trong mắt Dữu Vãn Âm, gã là người lòng dạ nham hiểm. Hai kẻ xuyên việt đấu đá tới tấp ngay dưới mí mắt, chẳng lẽ gã không chút hoài nghi?
Cho dù cuối cùng cô có diệt nữ pháo hôi rồi giúp gã thượng vị, cũng sẽ bị qua cầu rút ván thôi.
Cân nhắc xong, Dữu Vãn Âm đưa ra kết luận: Phải tìm lối đi riêng.
Trong câu chuyện mà ai nấy cũng xấu xa như này, cô phải liều mạng mở ra một đường máu, phải làm đứa ác nhất ở đây, đầu tiên là trợ giúp Bạo quân hại chết Đoan vương, sau đó lại giết chết Bạo quân rồi lên làm Nữ Đế.
Đương lúc Dữu Vãn Âm mải mê suy nghĩ, một nha hoàn thanh tú động lòng người đi đến, khuôn mặt nhỏ tái mét thốt ra lời thoại tiêu chuẩn: “Chủ tử, để nô tỳ giúp người trang điểm, tối nay người hãy hầu hạ bệ hạ thật tốt, đừng giở tính tình…”
“Tối nay?” Dữu Vãn Âm lắp bắp kinh hãi, cô sực tỉnh.
Cô xuyên vào vừa vặn đúng phiên mình thị tẩm.
Nhìn biểu cảm muốn nói lại thôi, muốn khuyên lại không dám của tiểu nha hoàn, cô nhận ra nguyên chủ vốn rất bất mãn với chuyện này.
Theo như kịch bản truyện gốc, cô sẽ vì tâm duyệt Đoan vương mà chống đẩy với Bạo quân, cuối cùng không thể chạy trốn khỏi thực tế mãi, đành rơi một giọt lệ lấp lánh tuyệt mỹ trên giường.
Bạo quân thấy thế cười cười, một chân đá cô bay thẳng vào lãnh cung.
Lúc Đoan vương tiến cung vốn sẽ ngẫu nhiên gặp cô ở lãnh cung, ấy nhưng lại bị nữ pháo hôi đứng trước cửa dụ đi mất. Mất đi cơ hội lưỡng tình tương duyệt với chân mệnh thiên tử, từ đấy cô sa đọa vào việc tranh giành tình nhân với nữ pháo hôi, biến mình thành vai hề nhảy nhót chuyên âm thầm ngáng chân người ta, cuộc đời cứ thế mà trượt dốc không phanh.
Dữu Vãn Âm muốn lật ngược tình thế, đêm nay chính là cơ hội cuối cùng. Cô nhất định phải đả động Bạo quân, cùng hắn đạt thành hợp tác, ấn chết Đoan vương và nữ pháo hôi rồi tính tiếp.
Dữu Vãn Âm quyết tâm thực hiện được điều này.
Nữ pháo hôi có thể thay hình đổi dạng nhờ khả năng trang điểm, cô đường đường là nữ chính sao phải để mặt mộc? Cùng là xã súc, ai mà không biết lấy lòng khách hàng? —— Dữu Vãn Âm đã sớm minh bạch, thường mấy truyện có motif tương tự, Hoàng đế đóng vai trò như khách hàng vậy, vừa muốn bạn rạng rỡ như ánh mặt trời còn muốn bạn lẳng lơ nhưng không vồ vập, thích xem bạn si cuồng còn thích xem bạn dí dỏm và đoan trang.
Bị khách hàng tàn phá hai năm, cô thừa kinh nghiệm, không tin không dỗ được bạo quân trong truyền thuyết này.
Dữu Vãn Âm cười nói: “Cái kia…” Cô thử nhớ lại, “Tiểu Mi à, em vấn tóc giúp ta là được, còn lại để ta tự làm.”
Cô nghiên cứu mỹ phẩm cổ đại trước mặt một lát, sau đó trát phấn vẽ mày, tô son dán hoa lên trán, biến một khuôn mặt đẹp hút hồn thành một con hồ ly tinh vừa hóa hình, thay xong trang phục dưới ánh nhìn khiếp đảm của nha hoàn.
“Thấy sao hả?”
Tiểu Mi trưng vẻ muốn nói lại thôi: “Chủ tử, trang điểm kiểu này liệu có trương dương (*) quá không?”
(*): trang trọng, chói mắt, phô trương không quá phù hợp hoàn cảnh. Ở đây ý chỉ nữ chính trang điểm quá rực rỡ chỉ để… đi ngủ 😀
“Không sao đâu.” Dữu Vãn Âm đã định liệu trước, vì trong nguyên gốc, bạo quân liền dính chiêu này. Nữ pháo hôi chuyển sang hướng yêu diễm còn được ban cho mấy phần thánh sủng. Mà lấy giá trị nhan sắc sẵn có của nữ chính, chỉ cần vừa phô ra thì lực sát thương sẽ mạnh hơn gấp chục lần.
Nếu đã tránh không khỏi, chi bằng đổi bị động thành chủ động, xông pha ra đời bằng tâm thái ra trận.
Dữu Vãn Âm đắm chìm trong ánh nhìn chăm chú của thái giám cung nữ và được đưa tới tẩm điện đế vương.
Vừa bước vào trong điện, cô chỉ cảm thấy nhiệt độ chợt hạ xuống hai độ.
Trong phòng im ắng không một tiếng động, toát ra mùi chết chóc. Bạo quân mắc căn bệnh đau nửa đầu kinh niên, đang nằm ở trên giường để người khác xoa huyệt thái dương, quá nửa thân hình bị rèm che chắn, từ góc độ của Dữu Vãn Âm, chỉ thấy được một cánh tay tái nhợt rũ xuống từ mép giường.
Y nữ phụ trách xoa bóp nơm nớp lo sợ, nàng lo ấn trúng chỗ nào không vừa ý hắn thì sẽ bị kéo ra ngoài chôn ngay.
Thái giám dẫn đường thốt lên: “Bẩm bệ hạ, Dữu tần đã tới.”
Dữu Vãn Âm thướt tha yêu kiều quỳ xuống trước giường.
Cô có thể nhận thấy có một ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu của mình, nhưng mà đợi cả buổi, chỉ nghe thấy một câu truyền ra sau rèm: “Cút đi.”
Giọng điệu lạnh nhạt lộ vẻ mỏi mệt.
Dữu Vãn Âm ngẩng đầu đầy khiếp sợ.
Trong truyện gốc tuyệt đối không có cảnh này.
Thị vệ của bạo quân cũng rất nóng nảy, vừa nghe xong là lập tức tiến lên một trái một phải tóm lấy cô dù chưa biết lí do cô chọc giận bạo quân, định lôi cô ra ngoài.
Dữu Vãn Âm: “???”
Dữu Vãn Âm còn chưa nghĩ ra cách bám trụ lại, thì bọn thị vệ bỗng dừng bước. Âm thanh cất lên sau rèm nghe có vẻ bực bội: “Nàng không ở lại thị tẩm thì sẽ phải chết à?”
Thị vệ: “?”
Thị vệ không hiểu mô tê gì, tóm lại là cứ quỳ xuống đất tạ tội cái đã: “Mong bệ hạ tha mạng.”
Bạo quân như thể càng mất kiên nhẫn hơn, Dữu Vãn Âm chỉ nhìn thấy cánh tay xanh xao kia huơ huơ vài cái, tất cả cung nhân nối đuôi nhau rời khỏi, tẩm điện lớn như vậy lập tức chỉ còn lại một mình cô.
Dữu Vãn Âm quỳ nửa ngày, thấy bạo quân không có ý lên tiếng, bèn đánh bạo đưa tay vén rèm.
Hoàng đế đương triều Hạ Hầu Đạm, dung mạo tuyệt thế.
Lúc đọc truyện Dữu Vãn Âm cứ trào phúng mãi không thôi, bởi tác giả nhất định là một người đam mê cái đẹp, không chỉ miêu tả gương mặt của nam chính Đoan vương đẹp như thiên tiên, mà ngay cả Hoàng đế trong vai phản diện cũng bảnh đến không cần thiết chút nào.
Giờ đây được nhìn người thật ở khoảng cách gần, cô còn sốc hơn.
Dung mạo như tranh, môi đỏ như máu. Dáng dấp không có một nét chính phái nào, lệ khí âm trầm phủ vây khuôn mặt, nom như yêu nghiệt mà cao tăng ngàn năm cũng siêu độ không nổi.
Dữu Vãn Âm vác cái mặt hồ ly tinh xáp đến chỗ hắn, mặt đối mặt, không khỏi lý giải cụm từ “Gặp sư phụ” (*) hơn bao giờ hết.
(*) Đoạn này chắc ý chỉ hồ ly tinh gặp yêu quái thì hồ ly tinh phải gọi bằng cụ :))
Đối phương không ngờ cô sẽ lại gần, chau mày nhìn cô, vẫn làm thinh như cũ.
Dữu Vãn Âm sợ hãi trước khí thế của hắn, lời thoại đã chuẩn bị sẵn cũng quăng lên chín tầng mây.
Hai người cứ nhìn nhau một cách khó hiểu như thế, giằng co một lúc lâu, Hạ Hầu Đạm mới hơi hé miệng: “Tên của ngươi là…”
Dữu Vãn Âm: “???”
Dữu Vãn Âm nói: “Dạ, là Dữu tần.”
Bạo quân đương triều rất tốt tính: “Dữu tần, ngươi trải chăn nằm tạm dưới sàn một đêm đi.”
Nói xong bèn trở mình, sắp sửa chìm vào giấc ngủ.
Dữu Vãn Âm ngốc.
Cô đứng sững như trời trồng, nhớ lại mọi cử chỉ và ngôn từ của Bạo quân từ lúc gặp đến giờ, suy nghĩ kĩ về cảm giác quen thuộc kì lạ ấy, cuối cùng cầm lòng chẳng đặng thử hỏi dò lần nữa: “…Bệ hạ?”
Bạo quân đương triều không kiêm nhẫn mà quay đầu lại lần thứ hai: “Gì nữa?”
Dữu Vãn Âm mộng du hỏi: “How are you?”
Hạ Hầu Đạm im lặng thật lâu, vành mắt đỏ bừng: “I’m fine, and you?”